Summary
Tôi trở thành con gái nuôi của phù thủy đã nguyền rủa nam chính thành quái vật. Lời nguyền này chỉ được hóa giải khi nhận được nụ hôn của nữ chính nên tôi chỉ có một mục đích duy nhất. Không để vị hoàng tử hóa giải lời nguyền kia giết chết tôi, con gái của kẻ thù! Dù cho mẹ kế có ghét tôi thì tôi vẫn đối xử hết sức chân thành với bà để tránh bị bà ghét. “Nè, hoàng tử có thấy Daisy đã làm chuyện gì xấu với cậu lần nào chưa?” “Chưa từng” “Đúng thế. Bởi vậy cậu phải nghe lời Daisy, Daisy sẽ chữa lành vết thương, cho cậu uống thuốc và ăn thịt ngon” “Được” “Vậy Daisy là người tốt đúng không?” “…Đúng vậy!” Hơn nữa, tôi đã tẩy não chút ít để anh ta nghĩ rằng tôi là người tốt. Nhưng 13 năm trôi qua, nữ chính nguyên tác không xuất hiện. Tôi thậm chí còn gặp lại nam chính, người đã đến thủ đô. “Lần này muốn đi đâu? Lại để tôi một mình rồi” “Ủa, nói gì vậy?” “Em đã nói như vậy mà. Nếu tôi chỉ nghe lời em, em sẽ đút cho tôi ăn, ru tôi ngủ và ăn thịt ngon. Sau khi em bỏ tôi, tôi chỉ biết nghĩ đến điều đó và chịu đựng” Bỏ? Ai cơ? Tôi làm á? “Làm ơn, đừng để ta ở lại” “G-gì chứ?” “Nàng hứa rồi mà”. Ánh mắt của anh ta chứa đựng sự van nài giống như một con báo đen to lớn. …Cầu xin?