Summary
Khi cặn bã của xã hội Tiền Mãn Doanh xuyên không đến thì chính chủ đã vì không chịu gả cho một lão già tàn phế hơn mình 30 tuổi xung thì mà giận dỗi tự sát. Tiền Mãn Doanh chỉ muốn làm một kẻ vô công rỗi nghề, nằm mặc kệ sự đời, ý đồ chính là kịch ản dưỡng lão nhàn nhã “chồng chết, phát tài, thăng quan”, do đó cô ấy quả quyết đập bàn, gả! Tuy nhiên, vào đêm động phòng hoa chúc, người cháu trai mà cô vừa quen biết lại chính là Ninh Trí Viễn – tiểu bá vương mà nguyên chủ từng chọc đến! Ninh Trí Viễn đưa hôn thư của Tiền Mãn Doanh cùng với ngàn lượng bạc phiếu đến: “Đồ đàn bà hư vinh, phủ quốc công này không phải nơi để cô trèo cao! Cầm hôn thư của cô rồi cút đi càng xa càng tốt!” Cầm lấy ngân phiếu, Tiền Mãn Doanh cười nhăn răng: “Ta đồng ý gả cho thúc thúc của ngươi là bởi vì không quên được ngươi, nếu như đời này đã không thể làm vợ ngươi, vậy thì ta chỉ có thể làm thúc mẫu của ngươi thôi, cháu trai ngoan của ta!”